Chương 506

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Hường

6.678 chữ

23-02-2023

Chương 506: Em có tin anh “làm” em ở đây luôn không

Vào mười giờ, cái nắng trưa văn như thiêu đốt mặt đất, gương mặt người đi đường đầy vội vã.

Maserati dưới ánh nhìn của người qua đường, an vị trong xe đậu trước nhà hàng, cửa xe được mở ra, một đôi giày cao gót màu đen đạp xuống mặt đất , đầy vẻ tao nhã.

Bước xuống xe, Hạ Nhược Vũ không để ý đến ánh mắt của mọi người, đi vào trong nhà hàng cũng không liếc mắt nhìn, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại xem những người phía sau có đi theo hay không.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Hạ Nhược Vũ, vài người phục vụ đều vội vàng chạy đến chỗ cô: “Thưa cô, cô có hẹn trước không?”

Nhìn thoáng qua nhà hàng, Hạ Nhược Vũ bình tĩnh tìm một chỗ ở bên cửa số: “Cộp cộp” bước tới, vừa ngồi xuống, cô cầm trong tay thực đơn từ người phục vụ.

Sau khi lật xem tùy tiện, Hạ Nhược Vũ chọn một vài món yêu thích và một vài món mà Mạc Du Hải không thích ăn, vẻ mặt đông cứng chỉ hơi lộ ra một chút.

Sau khi lỗ tại bình tĩnh trở lại, Hạ Nhược Vũ đưa mắt ra ngoài cửa sổ, xe Maserati thản nhiên dừng lại trước nhà hàng, trông rất độc đoán, nhưng không có nhân viên nhà hàng nào tiến lên nói gì.

Sau khi nhấp một ngụm đồ uống lạnh, Hạ Nhược Vũ phải thở dài rằng một người đàn ông như Mạc Du Hải đứng trên đỉnh kim tự tháp thực sự có thể thống trị, và những người khác không thể có bất kỳ lời phàn nàn nào trước mặt anh ta.

Chiếc ghế bên cạnh đột nhiên chìm xuống, Hạ Nhược Vũ nghi ngờ quay đầu nhìn, bắt gặp một khuôn mặt to tròn, đôi mắt đen cùng chiếc mũi tròn càng khiến dung mạo người đàn ông thêm thô kệch.

– Nhanh chóng đứng dậy, Hạ Nhược Vũ đi đến chỗ ngồi đối diện, lông ngực không khỏi phập phồng lên xuống, ban ngày ban mặt gặp quỷ, không sợ mới là

“Cô là cô Nhược Vũ phải không? Còn đẹp hơn trong tranh gấp trăm lần. Bộ dáng này còn hoàn mỹ hơn” Ông già bụng bự nhìn Hạ Nhược Vũ đối diện, không khỏi lau miệng, trong mắt chứa một tỉa tham lam không che đậy.

Nhìn người đàn ông chảy nước miếng ở đối diện, Hạ Nhược Vũ Xuyên

không khỏi buồn nôn, ánh mắt tràn ngập tình dục tiếp tục đảo quanh cơ thể khiến cô nổi hết da gà.

“Nhìn có ngon không, có hợp với khẩu vị của ông không?” Hạ Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi nói vài câu, nụ cười trên mặt không có một chút ấm áp, còn hơi có chút tức giận.

Hai tay không ngừng xoa nắn, người đàn ông nhìn vào mặt Hạ Nhược Vũ Trạch, dục vọng trong mắt ông ta càng lộ rõ, ngay cả hô hấp cũng tăng lên một chút: “Cô Nhược Vũ, tôi là người nói được làm được, chỉ cần cô đi theo tôi, tôi có thể cho cô mười công ty Nhật Hạ để có chơi cũng được.”

Cô chậm rãi dùng ngón tay cầm cốc lên, khuôn mặt của Hạ Nhược Vũ lộ ra vẻ chế nhạo, cô từ từ đứng dậy, không nói lời nào mà tạt một ly nước chanh vào mặt người đàn ông.

Trên mặt người đàn ông dính vài lát chanh, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, những nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, mạnh tay bẻ gãy sợi dây chuyền vàng lớn trước mặt.

Nhà hàng vốn dĩ ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt của mọi người đều nhìn quanh cửa sổ, có người khinh thường, có người ghen tị, thậm chí có người lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

“Ông Kim là một thương gia giàu có. Người phụ nữ mà ông ta nhắm trúng đúng là hạnh phúc”

“Anh biết gì không? Ông Kim này có một sở thích đặc biệt về mặt đó. Tôi không biết bao nhiêu phụ nữ đã tàn tật vì chơi với ông ta”

Những âm thanh xì xào xung quanh hiện ra rất rõ ràng trong phòng ăn yên tĩnh, Hạ Nhược Vũ đứng cạnh bàn lắng tai nghe, không khỏi tăng thêm vẻ khinh thường với người đàn ông đối diện.

Mà động tác của ông ta không dừng lại, ông ta lập tức quấn dây chuyền vàng của mình quanh cổ Hạ Nhược Vũ, vẻ mặt trông rất tàn nhẫn: “Một người phụ nữ hung dữ như cô, phải chơi thế này mới thú vị”.

Ngửi thấy mùi kinh tởm trên sợi dây chuyền vàng, Hạ Nhược Vũ dùng sức kéo sợi dây chuyền vàng ra, trên tay cô phát ra một cơn đau, nhìn chằm chằm vào ông già đối diện.

“Đúng là không biết điều, người đầu, giữ cô ta lại cho tôi, thứ gì đâu”.

Bàn tay dùng lực, một cái bàn trực tiếp lăn sang một bên, khiến vài khách hàng sợ hãi hét lên, nhưng dưới sự quan sát của ông già, tất cả đều im lặng trong chốc lát.

Còn chưa kịp phản kháng, Hạ Nhược Vũ đã bị mấy tên vệ sĩ giữ chặt, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, nhìn người đàn ông ghê tởm đang từng bước tiếp cô.

“Bốp!” Một âm thanh vang lên trong phòng ăn yên tĩnh, ông già xoa xoa xoa cố, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.

“Con khốn, dám hất đổ rượu của tôi, tôi thật không muốn sống nữa, có tin hay không, ông đây “làm” cô ngay tại đây không, hahaha”

Trên mặt trái nổi lên một trận đau rát, kèm theo ù tai bùng phát, Hạ Nhược Vũ liếm khóe miệng mặn chát, trong lòng không ngừng gọi “Mạc Du Hải”.

Giơ tay lên, khi ông ta sắp tát lại Hạ Nhược Vũ, tay bị giam lại từ phía sau, ông ta không quay đầu lại, dùng hết sức nhưng vẫn không có rút tay ra, thay vào đó là một tiếng “rắc” đau đớn.

Nghe thấy một tiếng “khục khục”, người đàn ông ôm cánh tay đau lòng, miệng không ngừng hú lên: “Con chó khốn kiếp nào, dám làm hỏng chuyện tốt của ông đây?”

Ông ta đau đớn quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Du Hải nghiêm nghị, giơ chân định tấn công, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.

Nhìn thấy động tác chậm rãi của ông già, Mạc Du Hải nhấc chân lên, dùng sức mấy phút đồng hồ liền nằm thẳng trên mặt đất, sắc mặt càng thêm méo mó.

“Sao các người vẫn đứng đấy làm gì! Mau bắt tên này cho tao” Ông ta nằm trên mặt đất vặn vẹo chịu đựng đau đớn, nhìn hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh Hạ Nhược Vũ mà rống to.

Hai tên vệ sĩ buông Hạ Nhược Vũ ra trước, từng bước tiến lại gần Mạc Du Hải, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả ông chủ cũng không đoán ra được.

Mạc Du Hải chậm rãi đi về phía Hạ Nhược Vũ, lúc đi ngang qua hai người vệ sĩ, nhìn hai người bọn họ đang chuẩn bị làm gì đó, anh thản nhiên đáp lại, trong phút chốc, hai người nhanh chóng bị hạ đo ván.

“Anh đưa em đi giảm đau, giảm sưng” Nhìn dấu tay đỏ như máu trên mặt Hạ Nhược Vũ, trái tim Mạc Du Hải hơi co rút, cả người bị một luồng áp thấp mạnh mẽ bao vây.

Buông tay Mạc Du Hải, Hạ Nhược Vũ liếc nhìn ông lão nằm trên mặt đất, bước nhanh lên, trực tiếp dùng giày cao gót giẫm lên đầu ông già, vừa đi tới cửa, trong nhà hàng liền có tiếng hét lên như lợn bị chọc tiết.

“Con khốn.”

“Vẫn còn sức để chửi à” Vẻ mặt Hạ Nhược Vũ trở nên lạnh lùng, liếc nhìn vết máu trên mặt đất, không nói gì liền hung hăng đá vào đáy quần ông ta, nhìn người đàn ông đau đến mức không còn kêu lên được, cô mới rời đi.

“Đối với những người như ông, giữ lại thứ đó cũng là một thử tai họa, rác rưởi.”

Nhìn thấy tình hình lập tức đảo ngược, mọi người ngồi trong phòng ăn đều có chút sững sờ, nhìn cô gái đi giày cao gót rời đi, trong lòng có một loại sợ hãi, cô gái này nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng thật ra lại quá hung dữ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!